Bài viết của Thạc sĩ Phùng Ngọc Hà – Chuyên viên âm nhạc trị liệu- Đơn nguyên Phòng khám Y học tái tạo và tâm lý giáo dục – Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec Times City.
Nghe tâm sự ấy từ người lính già, nhìn thấy hi vọng ánh lên trong mắt ông, chính tôi cũng rộn ràng niềm hạnh phúc. Trên hành trình mỗi ngày dùng tiếng đàn mở cánh cửa tâm hồn những em bé tự kỷ, tôi đã học được nhiều điều. Hai từ “Bệnh viện” giờ đây mang một ý nghĩa khác.
Trên khuôn mặt khắc khổ, những nếp nhăn hằn sâu dưới nụ cười gượng gạo của người đàn ông ở tuổi lục tuần. Ở tuổi của ông, người lính chắc đã vui hưởng tuổi già bên con cháu, nhưng ông không may mắn như người khác, ông có 1 đứa con tự kỷ.
Thằng bé đã lên 6 tuổi, nhưng mãi không nói được câu gì hơn tiếng “Pi, Pi…” Đó không phải là ngôn ngữ nhưng là tín hiệu chính để cậu giao tiếp. Vâng, chúng tôi giao tiếp không cần lời, chúng tôi giao tiếp bằng tín hiệu “Pi.. Pi..”. Với tôi, nó như cách con người phát nhạc giao hưởng ngoài không gian với hi vọng ngày nào đó người ngoài hành tinh có thể bắt được tín hiệu và biết đến sự tồn tại của chúng ta.
Ấy vậy mà ngày đầu tiên học với cô tại Đơn nguyên Kĩ thuật cao điều trị tự kỷ và bãi não Vinmec, bé bật lên được tiếng “HÀ” một cách chính xác, không méo mó. Bố cười hạnh phúc. Mắt cứ nhòe đi – sáu mươi năm cuộc đời, trải bao thăng trầm vui buồn, nhưng chưa có gì kỳ diệu và bất ngờ đến thế. Cô vui sướng ngập tràn đến nỗi gặp ai cũng khoe, trong lòng thầm cám ơn bố mẹ vì đã đặt cho mình cái tên dễ gọi đến thế.
Tôi nhớ giây phút người lính già đến và nói với tôi “Cô ơi, dạo này bố không phải buộc người con lại để giữ con khỏi những hành động mất kiểm soát nữa rồi”. Niềm hạnh phúc đến xót xa. Chẳng ai hiểu được nỗi lòng của người đàn ông một mình ở nhà chăm con, có những lúc bất tiện ông không thể kè kè bên thằng bé. Không ý thức được về hành động của mình, chỉ 5 – 7 phút thôi, bé có thể phi ra đường, lao xuống ao hay có hành vi xâm kích. Suýt vài lần, chỉ chậm một nhịp thôi, ông có thể mất đứa con của mình. Dù bệnh, không phút nào ngơi chân tay và cả ngày không nói được câu gì ngoài “Pi…Pi”, thì nó vẫn là hòn máu mà ông yêu nó với tất cả sự xót thương đến tột cùng.
Ông tin rồi nhất định một ngày, sẽ được nghe tiếng con gọi tên mình. Bởi không chỉ chịu ngồi yên hơn, con có những giấc ngủ ngon, và thích đến lớp học của cô Hà vô cùng. Chỉ vài tháng, cậu bé đã khác hoàn toàn.
Tôi biết ngày đầu tiên tôi đến đây để “chất vấn” GS Nguyễn Thanh Liêm (Viện trưởng Viện Nghiên cứu Tế bào gốc & Công nghệ gen, cố vấn Đơn nguyên Kĩ thuật cao điều trị Tự kỷ và bại não), vị giáo sư đầu ngành rằng: Nguyên nhân gây ra tự kỷ là gì? Vì sao ông lại ghép tế bào gốc cho trẻ tự kỷ?. Tôi chắc rằng lúc đó bản thân tôi chưa hẳn đã thực sự tin vào những thống kê y khoa, những nhận định khoa học ở một lĩnh vực mà mình không hiểu rõ. Tôi đã đồng ý đến đây và tự tìm câu trả lời sau khi nhận được lời mời như khẳng định sự tự tin của mình vào phương pháp mà giáo sư đang theo đuổi.
Từ một cô giáo, tôi được đào tạo để trở thành nhân viên y tế, tôi học được rằng “Bệnh viện không chỉ là nơi chiến đấu giữa sự sống và cái chết. Nó còn là nơi trao cho ta niềm hi vọng, niềm tin vào tương lai”. Bởi sau nhiều năm đồng hành cùng gia đình trẻ tự kỷ, tôi hiểu xã hội đã nhận thức về tự kỷ nhưng để cảm thông hay đơn giản là tránh xát muối vào vết thương của những gia đình không may mắn vẫn còn xa xôi lắm.
Vẫn có những lời nhiếc mắng từ chính người thân trong gia đình vì “đẻ đứa con rồ dại” và “nó có biết gì đâu mà dạy với học cho tốn công phí sức” vì “nó không phải là người”. Nhưng giờ tôi tin, với lòng dũng cảm của vị giáo sư dám tiên phong cho 1 lĩnh vực vô cùng nhạy cảm của xã hội, với tinh thần của những người tạo dựng lên thương hiệu Bệnh viện đa khoa Quốc tế Vinmec chính là cánh cửa mở ra tương lai tươi sáng của hàng ngàn, hàng triệu gia đình.