Sau ‘’cuộc vượt cạn đầy hạnh phúc và vô cùng suôn sẻ’’, cháu Dollar (tên mẹ đặt cho cháu) đã được 1 tháng 13 ngày. Vết khâu tầng sinh môn của chị cũng chưa bao giờ đau hay nhiễm trùng. Dưới đây là bức thư cám ơn của sản phụ gửi tới đội ngũ y bác sĩ, y tá, hộ sinh khoa sản phụ khoa bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec Times City
*Tên đã được ẩn đi theo yêu cầu khách hàng
Kính gửi Ban Giám Đốc bệnh viện Vinmec Times City,
Em viết thư này để tỏ lòng biết ơn đến ekip bác sĩ, hộ sinh đã đồng hành cùng em trong ca vượt cạn vừa qua.
Hơn 12w em quyết định chọn dịch vụ sinh trọn gói tại Vinmec, mặc dù khá xa nhà và chi phí cao, nhưng dịch vụ tại đây thì không nơi nào bằng. Bây giờ em lại mong mình có bầu tiếp để được đẻ ở Vin.
Ngày đầu tiên mua gói khám, em được bác sĩ Nguyễn Quang Nam siêu âm 4D, làm double test. Ấn tượng là bác sĩ nào cũng hiền lành, vui vẻ và cởi mở, tận tình giải đáp tất cả các câu hỏi của bệnh nhân, thậm chí chưa kịp hỏi đã được giải thích.
Trước mỗi lần khám đều được bệnh viện nhắn tin nhắc lịch trước 1 ngày, ngoài ra thứ 7 hàng tuần còn có lớp học tiền sản miễn phí cho các mẹ bầu. Mỗi mẹ ra về còn được 1 túi quà xinh xinh nữa.
Em đăng ký đẻ thường, thai kỳ trộm vía cũng hoàn toàn bình thường.
Ngày 31/5 em có cơn chuyển dạ đầu tiên. 11h đêm bà ngoại đưa mẹ vào viện, vào khoa cấp cứu, được các y bác sĩ ở đây tận tình hỏi han, cho ngồi xe lăn lên phòng sanh. Em phải nằm chạy máy đo cơn co. Bác sĩ khám bảo CTC mới lọt ngón tay thôi, bệnh nhân muốn ở lại theo dõi thêm cũng được hoặc ra về chú ý theo dõi cử động thai. Em quyết định đi về.
3h sáng ngày 1/4 em bị ra máu, lật đật lên đường, vào thẳng phòng sanh tầng 2. Kì này nghĩ chắc là đẻ thật rồi. Nhưng nằm 4-5 tiếng đồng hồ vẫn thế, vẫn chỉ lọt ngón tay, cơn co không nhiều, cơn đau không tăng lên. Em sốt ruột lắm rồi. Lo lắng không biết con có sao không, 39w3d rồi sao chưa ra, bây giờ làm thế nào…? Lúc đấy em nằng nặc đòi mổ “cho an toàn cả mẹ và con”, vì em rất sợ em bé ở lâu trong bụng gặp vấn đề gì. Chồng vào viện cũng hết sức động viên lên sản 2 nằm theo dõi.
Cuối cùng lại vòng về nhà, ăn uống tắm rửa, đang nằm nghỉ ngơi theo dõi cử động thai thì em phát hiện mình rỉ ối, kèm theo đau bụng dữ dội. Thôi, đẻ rồi. Vào viện nằm lần 3.
Em nằm từ 3h30 chiều. CTC mở được 3cm, đau quằn quại (hoặc do em chịu đau quá kém). Em nằng nặc xin mổ chủ động, vì không chịu được cơn đau đẻ. Bất ngờ là, bác sĩ nào cũng động viên hết lời, khuyên mẹ nên đẻ thường. Em còn nhớ em khóc lóc ỉ ôi, bố mẹ và cả chồng không ai dỗ được. Bác sĩ trực tiếp can thiệp em là bác Nguyễn Thị Hương Linh. Bác khuyên nên tiêm oxytocin và tiêm gây tê màng cứng, vì em không chịu đau được CTC sẽ rất lâu mở, và tiêm oxytocin để kích thích cơn chuyển dạ, để đẻ thường được, vì em rỉ ối rồi để lâu sẽ rất nguy hiểm.
Các bác sĩ Thiết, bác Thành vào thăm khám, thấy em khóc lóc cũng đứng lại an ủi gần tiếng đồng hồ, động viên em đẻ thường. Chưa bao giờ em thấy ghét bố mẹ, ghét chồng, ghét các bác sĩ đến thế. Đau như này mà bắt em đẻ thường sao, đẻ mổ thì nãy giờ đã xong rồi.
Sau một hồi thuyết phục khuyên bảo, em đã đồng ý tiêm gây tê màng cứng. Các hộ sinh ở đây nhẹ nhàng lắm, hỏi han an ủi động viên cho em quên cơn đau. Chờ đẻ ở đây còn được bệnh viện cho ăn bữa nhẹ, hôm em nằm là được ăn cháo thịt băm.
Nằm mãi 9 tiếng đồng hồ vẫn chỉ mở 3cm, em vừa đau vừa nản, nghĩ nếu thêm 1 tiếng nữa không mở chắc chắn phải mổ, vì vỡ ối rồi.
Thế mà điều kì diệu, khi cô hộ sinh tên Thanh (em không nhớ, hình như cô là Đinh Thị Thanh) vào khám (lúc ấy là 0h30) bảo em mở 8cm rồi, thật không tin vào tai mình luôn. Lúc ấy vừa vui (vì sắp gặp con) vừa thất vọng dã man (vì phải đẻ thường đau lắm). Cô Thanh vui lắm, thấy em khóc còn trêu em cười, và bảo cô là “Thanh đanh đá”, giờ em chỉ nhớ biệt danh thôi. Cô Thanh bảo chồng em là chuẩn bị tâm lý đi, vợ cháu 1h đêm sẽ đẻ. Nửa tiếng đồng hồ từ 0h30 đến 1h sáng thật kinh khủng, đau không nói nên lời.
Đúng 1h các ekip đã chuẩn bị xong. Em chỉ nhớ có cô Thanh đỡ đẻ cho em, bác sĩ Thành (hơi béo), hộ sinh Duyên, hộ sinh Phương, và chồng em. Được hướng dẫn rõ ràng cách thở, cách rặn, cách lấy hơi nên em đẻ nhanh lắm. 1h chuẩn bị thì 1h07 em bé đã ra rồi. Suốt quá trình đó cô Thanh và bác Thành liên tục động viên “thấy đầu em bé rồi, giỏi lắm rặn nữa đi cháu đừng ngừng lại…”. Em bé ra đời sạch sẽ, trắng tươi, nặng 3,430g. Lúc này thì các bác sĩ nhi vào thăm khám và hút dịch cho cháu.
Thật sự là lúc đẻ không đau 1 tí gì, em chỉ đau các cơn co trước đẻ thôi.
Bây giờ cháu được 1 tháng 13 ngày rồi. Hậu sản em không có vấn đề gì cả. Thậm chí vết khâu tầng sinh môn cũng chưa bao giờ đau hay nhiễm trùng. Cuộc vượt cạn đầy hạnh phúc và vô cùng suôn sẻ.
Xin cảm ơn đội ngũ bác sĩ đã đỡ đẻ cho em ngày hôm ấy, đặc biệt cháu xin cảm ơn cô Thanh hộ sinh, đã rất quyết đoán và vô cùng mát tay đỡ cho em sinh nhanh chóng.
Bây giờ em chỉ mong có bầu lần nữa, để được đẻ tại Vinmec, được trải nghiệm hành trình hạnh phúc lần nữa.